Chỉ với một gói kẹo nhỏ, con đã “dạy” tôi bài học về tình yêu như thế nào?
Bạn có đồng ý rằng, đôi khi trẻ con lại là những “người thầy” dạy cho người lớn những bài học vô cùng quý giá? Với lăng kính trong trẻo, con nít sẽ đưa ra những góc nhìn rất thú vị, mang lại nhiều quà tặng cuộc sống vô cùng ý nghĩa.
Tôi có cô con gái 7 tuổi - Thu Thảo và cậu con trai 6 tuổi - Minh Bách. Hôm đó, để chào đón Hà Nội chính thức sang đông, 3 mẹ con tôi quyết định đi ăn phở bò. Có lẽ chẳng còn gì tuyệt vời hơn khi được thưởng thức tô phở thơm phức, nóng hổi, bốc khói nghi ngút trong tiết trời lành lạnh này.
3 mẹ con nhí nhố trên đường tới quán phở quen thuộc
Nhưng hôm nay, tôi không thể tận hưởng món ngon một cách trọn vẹn, vì tiếng ho liên tục của bác bán phở. Tiếng ho dữ dội đến mức nhiều khi át hết mọi tạp âm trong quán.
“Mẹ ơi, bác chủ quán bị ốm rồi đúng không ạ?” – Minh Bách vốn là đứa trẻ luôn chú ý quan sát xung quanh, lập tức đặt câu hỏi theo thói quen.
“Có lẽ do thời tiết lạnh nên bác bị ho. Bách nhớ từ giờ mỗi khi đi ra ngoài, lúc nào cũng phải quàng khăn kín cổ và đeo khẩu trang nhé”, tôi tranh thủ dặn dò.
“Bác chủ quán bị ho khổ thân nhỉ, mẹ nhỉ!” - Thu Thảo nói, giọng đầy thương cảm.
Tự nhiên, tôi nhìn sang phía chủ quán. Bác gái tuy đã cẩn thận đeo khẩu trang và kính chống giọt bắn, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn vô thức nhen lên những e ngại về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm.
Bát phở vì vậy cũng tự nhiên trông không còn ngon lành nữa. Tôi định đứng dậy thanh toán thì hai đứa trẻ nhanh nhảu:
“Mẹ để chúng con trả tiền giúp nhé!”.
Hai đứa nhận tiền rồi chạy nhanh tới phía chủ quán. Nhưng sau khi thanh toán xong, tôi còn thấy Minh Bách lấy từ trong túi áo gói kẹo ngậm ho bổ phế Bảo Thanh, đưa cẩn thận bằng hai tay cho bác gái.
Thu Thảo nhanh miệng: “Bác ngậm cái này đi cho đỡ ho ạ!”
Mỗi khi giao mùa, tôi đều chuẩn bị trong cặp sách của các con vài vỉ thuốc để ngậm khi họng có dấu hiệu khó chịu. Lâu dần thành thói quen, bất kể lúc nào khi ra ngoài, 2 bạn nhỏ nhà tôi cũng luôn nhớ mang theo kẹo ngậm ho Bảo Thanh bên mình.
Viên ngậm Bảo Thanh - người bạn thân thiết của Minh Bách và Thu Thảo
“Mẹ ơi, bọn con vừa tặng bác chủ quán viên ngậm Bảo Thanh để bác chóng khỏe đấy ạ.” Minh Bách nói với nụ cười toe.
Thu Thảo cũng hớn hở thêm vào: “Con bảo bác cứ yên tâm đi, vì thuốc của mẹ mua cho cháu lúc nào cũng là loại tốt nhất”.
Có 2 đứa con vừa ngoan ngoãn lại biết quan tâm đến người khác như vậy, tôi đúng là một người mẹ may mắn (và cũng có chút xấu hổ vì suy nghĩ ban nãy của bản thân). Tôi cúi xuống thơm một cái lên má Minh Bách, một cái lên má Thu Thảo rồi nói:
“Các con của mẹ thật tốt bụng. 2 đứa xứng đáng được một phần quà vì việc làm tốt vừa rồi. Bách muốn mẹ tặng gì nào?”
“Dạ, một bộ đồ chơi xếp hình ạ!!!!” – Thằng bé hào hứng đáp lời, không mất một giây suy nghĩ.
“Thế còn Thảo thì sao con?”.
“Con muốn bộ sáp màu mới ạ. Nhưng… mẹ ơi… con muốn thêm một món quà nữa được không ạ?”.
“Là gì vậy con?”.
“Dạ… tại vì con đưa bác chủ quán phở vỉ kẹo ngậm Bảo Thanh cuối cùng rồi. Mẹ mua cho con hộp mới nhé? Trời lạnh rồi, con sợ bị ho lắm”.
Tôi bật cười trước sự hồn nhiên và thật thà của con. Và dĩ nhiên, chẳng có lí do gì để không thực hiện điều kiện đính kèm nho nhỏ này. 2 bạn nhỏ của tôi không ngờ ngoài việc ngoan ngoãn, tinh tế thì cũng vô cùng biết cách chăm sóc bản thân nữa.
Thu Thảo, Minh Bách của mẹ, 10 điểm không có nhưng…!