Gói kẹo ho theo con tới trại giam sau 4 năm từ chối gặp ba…
Chuyện kể về một đứa em họ, con của chú út nhà tôi - một tù nhân lãnh án 20 năm tù…
Nó từng là một đứa bé hoạt bát, lém lỉnh. Nét đẹp của nó có gì đó rất Tây, nên từ bé luôn nhận được cả “rổ” lời khen, nó biết mình đẹp nên tự tin lắm.
Hai chị em tôi chơi rất thân với nhau
Thế rồi, vào buổi tối khoảng 5 năm trước, công an phục kích, ập đến bắt ba nó vì phạm tội buôn bán ma túy, đôi chân trần của nó bám chặt lấy lòng đường, chạy theo chiếc xe đang khuất dần xa, bỏ lại nó lăn ra đất, vừa khóc, vừa hét với trời.
Từ đó, nó khép kín cánh cửa tâm hồn, trở nên tự ti, ngại giao tiếp, bởi nó mang cái mác…. “con gái của kẻ tù nhân”. Bạn bè nó, hàng xóm nhà nó, tất cả đều vừa nói, vừa chỉ trỏ với cái điệu làm tổn thương sâu sắc tâm hồn của một đứa con gái đã biết suy nghĩ.
Dù cứ tầm 1-2 tháng, mẹ nó sẽ gói ghém thịt đông, cá khô để mang vào thăm chồng, nhưng nó nhất quyết không chịu tới thăm ba lấy một lần, bởi nó… hận ba lắm.
Bốn năm đằng đẵng trôi qua, có dịp ba nó được gọi về, mẹ nó cố tình bật loa ngoài, ba nó vừa hỏi thăm nó, vừa ho sặc sụa. Nhưng nó lại tỏ ra lạnh lùng, bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại.
Một lúc sau, tôi lặng lẽ đem hoa quả lên, phát hiện nó đang cầm bức ảnh hồi nhỏ ba bế nó đi công viên. Nước mắt nó rơi giàn giụa, phủ kín cả bề mặt tấm ảnh đã cũ. Nó khóc nhưng cố gắng không gây ra tiếng động, tôi đoán, chắc là nó không muốn cả nhà phát hiện rằng, đằng sau khuôn mặt lạnh ngắt đó, là cả một trái tim thương nhớ ba vô cùng.
Tôi ôm lấy nó rồi nhẹ nhàng bảo: “Ba em có lỗi với xã hội, pháp luật cũng đã tuyên án, nhưng dù sao, đó cũng là người yêu thương em vô bờ bến. Ba em cũng đã nhận thức được sai lầm của mình rồi. Bốn năm nay, chú nhớ và mong em vào thăm lắm đấy!”.
Sau một hồi tâm sự, cuối cùng, nó cũng chịu đi gặp ba và rủ tôi đi cùng.
Hôm đó, ngồi trên xe ô tô, tôi thấy nó cầm một túi ni-lông đầy hộp gì, hỏi ra thì nó bảo: “Hôm trước ba gọi, em thấy ba ho nên em mua ít vỉ kẹo ngậm Bảo Thanh. Mỗi lần em ho thì đều ngậm cái này, dịu họng, bớt ho đi hẳn chị ạ.”
Nhờ con bé mà tôi biết đến viên ngậm Bảo Thanh và yêu thích đến tận bây giờ
Chú tôi gặp được nó, mắt rưng rưng, miệng lắp bắp: “Cuối cùng, con gái cũng chịu tới thăm ba rồi…”. Nó òa lên khóc, không giấu nổi nước mắt, rồi đến cả tôi, chứng kiến cảnh đấy, nước mắt cũng tự chảy ra từ lúc nào chẳng hay.
Một tiếng đồng hồ chuyện trò vèo qua như gió thoảng. Trước lúc ra về, nó ân cần dặn ba: “Con có mua kẹo ngậm ho cho ba đấy, cái này dễ ngậm mà trị ho tốt, lại bổ phế nữa đó ba. Ba giữ gìn sức khỏe nhé!”
Tới tháng sau, nó kể ba nó gọi về bảo rằng, mỗi lần bị ho là lại tỉnh giấc giữa đêm, nhờ có kẹo của nó gửi mà giờ đã đỡ hơn nhiều, rồi còn thủ thỉ trêu nó: “Lần tới, con mang nhiều nhiều kẹo ho tới thăm ba nữa nhé, mà phải là con mang tới thì kẹo mới phát huy công dụng”.
Thật tình cờ, viên kẹo ngậm Bảo Thanh ấy không chỉ phát huy tác dụng tri họ tuyệt vời - khi một viên kẹo nhỏ bé mà chứa cả một bài thuốc cổ truyền, với gần 20 vị thuốc.
Viên kẹo ấy còn là cái cớ không thể ngọt ngào hơn để chú tôi gọi con tới thăm. Cứ thế, sợi dây cách biệt “dài” 4 năm dần được xóa nhòa, nhờ viên kẹo ngậm ho Bảo Thanh bé nhỏ nhưng lại có “võ” - thứ “võ” thật ý nghĩa!