Viên thuốc ngậm ho đã “giải cứu” cả quán cà phê như thế nào?
Vào một sáng chủ nhật mây trắng nắng vàng, tôi tự thưởng cho mình một ngày làm việc ở cafe sách - một nơi thoáng đãng, yên tĩnh và tràn ngập “tri thức”, thay vì ở căn nhà trọ 10m2 chật chội, bí bách.
Mỗi lần gọi đồ uống xong, leo lên tầng 3 của quán - tựa như chốn thư viện mini, tôi lại có cảm giác hưng phấn với công việc hơn, bởi nhìn những vị khách ở đây, ai cũng toát lên dáng vẻ đầy sự nỗ lực, dù là Chủ nhật nhưng họ đều đến từ rất sớm.
Tiệm cafe yêu thích của tôi
Trong căn phòng đó, chỉ có tiếng gõ máy tính lạch cạch, tiếng sột soạt lật sách, tiếng cót két nhẹ nhàng, “khoan thai” của mấy chiếc ghế và không có lấy một tiếng xì xào nói chuyện nào. Giữ trật tự dường như là thứ luật bất thành văn nơi đây - mọi người tới đều tự giác tuân thủ.
Mười phút sau khi tôi đến, có một bác cũng khá lớn tuổi đi tới, ngồi bàn đối diện. Nhưng cứ 5 phút là bác lại ho một lần, tiếng ho của bác rất to, vang khắp căn phòng, phá tan sự tĩnh lặng vốn có nơi đây.
Không chỉ ho rất to, bác còn ho nhiều, tới mức nhiều người quay sang nhìn, ánh mắt “tìm kiếm” xem ai là “thủ phạm” gây ra tiếng ồn dồn dập đến vậy.
Tự bác ấy cũng thấy ái ngại. Nhưng dường như bác đã lỡ hẹn ai đó, mà không thay đổi được, nên bác đành ngồi lại. Thế là bác cứ phải gồng cứng người để níu giữ, ghì lấy tiếng ho, không để nó “nhảy vọt” ra ngoài. Trông bác thật tội!
Tôi chợt nhớ ra mình có mang theo vỉ thuốc ngậm ho Bảo Thanh trong cặp, vì tôi cũng vừa mới khỏi đợt ho được vài ngày trở lại đây thôi. Nhẹ nhàng, tôi đặt lên bàn của bác vỉ thuốc.
Lúc nào trong túi xách của tôi cũng có hộp viên ngậm Bảo Thanh
“Con thấy bác ho nhiều quá. Con mời bác thử viên ngậm ho bổ phế này xem sao ạ. Con thường dùng, giúp dịu họng, và giảm ho đáng kể đấy ạ”. Bác hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh, bác cảm ơn tôi rồi bóc luôn một viên, cho vào miệng.
Và quả thật, những tiếng ho của bác giảm dần, thậm chí về sau chỉ còn thưa thớt 1, 2 tiếng ho. Chất the mát, cùng cả một bài thuốc cổ truyền, với gần 20 vị thuốc, trong viên kẹo nhỏ ấy đã phát huy tác dụng thật đúng lúc, đúng chỗ.
Không gian quán cafe lại trở về trạng thái tĩnh lặng quen thuộc.
Trước lúc về, bác đến chỗ tôi, tặng tôi đĩa bánh socola mà bác mới mua dưới quầy.
“Cháu ăn bánh, lấy sức làm việc tiếp nhé! Hôm nay, bác thật may mắn vì có vỉ kẹo ngậm ho bổ phế Bảo Thanh của cháu. Bình thường, bác bị tiểu đường, nên rất ngại dùng thuốc. Nay, không ngờ lại có cả viên kẹo ngậm ho không đường, rất phù hợp với người bệnh tiểu đường như bác”, bác bày tỏ đầy cảm kích.
Chiếc bánh mà bác tặng tôi làm “quà cảm ơn”
Chỉ là câu chuyện nhỏ, nhưng tôi nhớ mãi, vì sự ấn tượng khó phai.
Đôi khi, những cơn ho không chỉ đeo bám và làm khổ một người, mà còn gây phiền tới nhiều người khác quanh mình.
Ngày hôm đó của tôi trở nên thật ý nghĩa, vì chỉ với viên kẹo ngậm ho bổ phế Bảo Thanh bé nhỏ, mọi vấn đề đã được giải quyết thật nhẹ nhàng, đơn giản.