Vậy là chàng trai nhỏ bé của mẹ đã là học sinh lớp 2 rồi. Mới ngày nào mẹ còn lo lắng con còi cọc, thấp bé lên lớp 1 làm sao theo nổi các bạn cùng tuổi, có đeo nổi cái cặp sách to đùng không? Thế mà con của mẹ đã rất cố gắng, chăm chỉ học hành không để mẹ thất vọng. Mẹ còn nhớ lúc sinh con ra con đã phải chịu nhiều thiệt thòi, đó là lúc mẹ chưa chuẩn bị tinh thần lẫn vật chất để con thiếu thốn đủ thứ, mẹ thiếu sữa, con khát sữa con khóc, con còi cọc, ốm yếu. Đã thế mẹ còn để con lên chức anh sớm,làm con càng thiệt thòi hơn, vừa phải cai sữa mẹ sớm vừa không được mẹ quan tâm, chăm sóc nhiều. Hai anh em lại hay ốm vặt, thay nhau nằm viện. Tháng ngày ấy thật mệt mỏi. Và rồi mọi chuyện cũng đã qua, các con cũng lớn lên từng ngày, là động lực để mẹ cố gắng. Mẹ có thể là người mẹ không tốt, nhưng mẹ luôn yêu thương và giành tất cả những gì mẹ có cho các con. Mẹ sợ gì nhất? Mẹ sợ nhất là các con ốm. Bởi vậy khi thời tiết giao mùa, con hay ốm, khi con mới ho nhẹ mẹ đã lo sốt vó. Và khi ấy không thể thiếu Siro ho Bảo Thanh rồi, lọ thuốc đồng hành cùng con khi trở trời mưa gió ,khi con ho hay viêm họng. Con đỡ ốm, con nhanh khoẻ là nỗi lo của mẹ cũng được xua tan.