imageimage
Mã số: HL00250
Bài dự thi số 00250
  • Người tham gia:Trương Thị Mỹ Hạnh
  • Địa chỉ:ấp 2 Phú Mỹ, xã Phú Vang
  • Tỉnh/TP:H.Bình Đại, Bến Tre
  • SĐT:091XXXX161
  • Thời gian:11:49 21/01/2024

“Con hay kể với bạn bè về mẹ

Về bàn tay với những móng dính phèn

Đôi gót chân chai sần, sao quá đỗi thân quen

Bởi vì mẹ suốt một đời lam lũ…”

Mẹ biết không, niềm tự hào lớn nhất của con chính là mẹ đấy. Là mẹ với hai bàn tay thô ráp, chai sần, nổi đầy những đường gân xám xịt và ngón út của bàn tay trái bị tật không thể duỗi thẳng ra – hậu quả của một lần mẹ bị thương đứt gân do làm việc quá sức. Một người nông dân nghèo, không có tài sản gì, chỉ có đôi bàn tay và tình yêu thương vô hạn. Chỉ bao nhiêu đó thôi mà mẹ đã nuôi chị em con ăn học nên người.

Con biết với nhiều người, bàn tay của mẹ, họ sẽ chẳng thấy đẹp đâu. Nhưng với con, không gì trên đời này có thể so sánh được. Bởi đôi bàn tay ấy không ngần ngại móc bùn, cào cỏ, cắt lúa, kéo xe…Trong ký ức của con thấm đẫm hình ảnh của mẹ tảo tần mưa nắng. Sáng tinh mơ mẹ đã ra khỏi nhà sau khi nấu cho chúng con bữa cơm ấm nóng để dưới chái bếp. Ngày mưa cũng như ngày nắng, mẹ không ngơi nghỉ buổi nào. Chiếc áo mẹ sờn vai, bạc màu, đôi lúc còn có thêm miếng vá nhưng chị em con luôn được mặc áo quần lành lặn đến trường. Những buổi mẹ đi làm đồng, nắng phía trên gay gắt, nước phía dưới chân nóng hổi, đôi tay mẹ vẫn thoăn thoắt dặm lúa, nhổ cỏ, mặc cho lá lúa liếm lên lưng bàn tay những vết trầy xước chằng chịt nham nhở, có khi đến tứa cả máu. Mẹ mặc kệ. Mẹ nghĩ tới khoản tiền công sắp lãnh được có thể cho chị em con đóng đủ tiền học phí rồi. Bàn tay mẹ lại loang loáng thoi đưa...

Con nhớ những lần con bị bệnh. Mẹ tất tả chạy vạy để kiếm tiền mua thuốc, đưa con đi bệnh viện. Mẹ vừa lo cho con ở bệnh viện, vừa tranh thủ lúc con ngủ để chạy về nhà lo cho em con. Con không biết mẹ ngủ khi nào, chỉ biết rằng lúc con chập chờn thức là luôn thấy mẹ ngồi kề bên. Con cảm nhận bàn tay ram ráp của mẹ thỉnh thoảng lại sờ lên trán con. Lúc thì mẹ nhúng khăn ấm lau cho con, lúc thì mẹ đưa tay vuốt ve lên ngực cho con dễ chịu, dịu bớt cơn ho. Thế là con thiu thiu ngủ trong sự chăm sóc dịu dàng ấm áp đó. Sự khó chịu trong con do căn bệnh gây ra dường như vơi đi rất nhiều...

Con nhớ những khi trở trời, chị em con cứ húng hắng ho. Mẹ dậy thật sớm, chưng tắc với đường phèn cho chúng con uống, rồi mẹ tìm cam thảo, vỏ quýt…để làm đủ các bài thuốc dân gian. Mẹ hay bảo: nhà mình nghèo nên phải cố giữ sức khỏe sao cho thật tốt, chứ để đổ bệnh nặng đi bệnh viện tốn tiền lắm!. Thế nên, dù có thiếu thốn gì thì trong nhà cũng không bao giờ thiếu những phương thuốc dân gian cổ truyền của cha ông. Lúc đấy, con chỉ ước sao cho mình thật khỏe, để mẹ bớt nhọc nhằn, bớt lo lắng vì con. Con cũng ước mình lớn thật nhanh, học hành thành tài để có thể chăm lo cho mẹ.

Chúng con lần lượt lớn lên, khỏe mạnh, thành tài, còn mẹ thì theo năm tháng bấy lâu, sức khỏe cũng hao mòn dần. Có lẽ cả khoảng thời gian dài vất vả ấy đã khiến mẹ không thể khỏe mạnh được như trước. Con xót lòng mỗi khi nghe tiếng ho của mẹ trong điện thoại dù biết là mẹ đã cố nén lại. Mẹ có bao giờ muốn con lo lắng đâu. Những ngày con về thăm mẹ, mẹ luôn tỏ ra mình khỏe, nhưng con nhận ra có những đêm mẹ ho đến không ngủ được, nhất là khoảng thời gian gần tết, trời càng lạnh, mẹ lại càng dễ bị ho. Con rưng rưng nhớ tuổi thơ mình đã từng được mẹ chăm sóc như thế nào. Nhưng bây giờ, cuộc sống xa nhà, xa mẹ, hối hả và bận rộn, con làm sao có thể tỉ mỉ chăm sóc cho mẹ bằng những bài thuốc dân gian như ngày xưa mẹ đã làm. Con chợt thấy mình có lỗi, thương mẹ nhiều mà chẳng biết làm sao!

Thế rồi, con phát hiện ra thuốc ho bổ phế Bảo Thanh của Dược phẩm Hoa Linh, con như tìm được cứu cánh cho gia đình mình. Trong chai siro nho nhỏ này là sự kết hợp tuyệt vời của các vị thuốc dân gian mà ngày xưa mẹ hay tìm và làm cho con uống: ô mai, vỏ quýt, cam thảo, mật ong, gừng… và đặc biệt là Bảo Thanh còn bổ sung nhiều thứ dược liệu dân gian quý hiếm khác. Thuốc ho Bảo Thanh không chỉ trừ ho, bổ phế, hóa đờm mà còn vô cùng an toàn cho sức khỏe. Con hoàn toàn yên tâm khi mẹ luôn có Bảo Thanh bên mình. Có lần, mẹ điện thoại lên khoe: “Thuốc ho Bảo Thanh con mua về cho mẹ, vị dễ uống mà hiệu quả lắm con à!. Hôm nào con về, mua thêm một ít để biếu bác 3, bác 5 nghen!”. Con “dạ” mà cứ lâng lâng trong lòng. Bởi không có gì hạnh phúc cho bằng khi người thân yêu của mình được khỏe mạnh, vui tươi!

Hôm nay con có món quà

Muốn dành tặng mẹ, thật là nâng niu

Lòng con ao ước bao điều

Mong cho mẹ được khỏe nhiều như xưa

Yêu thương biết nói sao vừa

Cầu mong mẹ bớt sớm trưa nhọc nhằn

Mắt tường, trán ít nếp nhăn

Miệng cười tươi rói, muôn phần lạc quan

Vơi đi vất vả gian nan

Chỉ còn hạnh phúc ngập tràn bên con

Bàn tay mẹ đã mỏi mòn

Chăm lo cơm áo chúng con từng ngày

Tóc xanh giờ cũng đã phai

Để con có được những ngày an yên

Con đi khắp chốn trăm miền

Xót lòng nghe tiếng mẹ hiền ho khan

Bỏ công tìm hiểu kỹ càng

Ưng liền phương thuốc dân gian thật lành

Thuốc ho bổ phế Bảo Thanh

Hoa Linh dược phẩm đầu ngành vang tên

Hiệu quả nhanh, lại vững bền

Kế thừa thành tựu từ nền tinh hoa

Ba trăm năm của ông cha

Dân gian đúc kết muôn nhà khen hay

Bảo Thanh –con tặng mẹ này

Trị ho, bổ phế thật hay vô cùng!

Thành phần dược diệu hòa chung

Ô mai, cam thảo với gừng…phát huy

Tựa như có sẵn lương y

Ho nào cũng hết mỗi khi dùng liền

Từ nay sẽ chẳng lo phiền

An tâm sức khỏe mẹ hiền dài lâu

“Ngôi sao thuốc Việt” hàng đầu

Niềm tin trao gửi thật sâu trong lòng

Ân tình sao quá mênh mông

Cảm ơn thương hiệu cộng đồng Hoa Linh!

Bình chọn
2
Xếp thứ 87
Bình chọn