imageimage
Mã số: HL00257
Bài dự thi số 00257
  • Người tham gia:Nguyễn Văn Nam
  • Địa chỉ:45 Trần Phú Lê Mao, Thành phố Vinh, Nghệ An
  • Tỉnh/TP:TP.Vinh, Nghệ An
  • SĐT:039XXXX675
  • Thời gian:12:45 23/01/2024

Viên ngậm “kỳ diệu” xua tan nỗi cô đơn giữa lòng thành phố

Mỗi khi đến hiệu thuốc, tôi thường có thói quen mua hai hộp viên ngậm ho bổ phế Bảo Thanh. Một hộp cho tôi và một hộp cho… bất kỳ ai đó mà tôi thấy cổ họng họ đang không ổn - những con người “cô đơn”, không có ai bên cạnh chăm sóc.

Tôi luôn mang theo viên ngậm ho bổ phế Bảo Thanh dù là đi đâu

Thói quen có phần kỳ lạ này bắt nguồn từ ba năm trước. Khi ấy, tôi mới ra trường, quyết định ở lại thủ đô lập nghiệp. Tuổi trẻ thích xông pha, tôi đã lao đầu vào làm việc, làm hết giờ hành chính thì lại làm thêm ở ngoài, thời gian rảnh thì lao vào học hành, nâng cao kiến thức chuyên môn, làm bước đệm thăng tiến sau này. 

Chính vì thế, tôi đã hoàn toàn bỏ quên sức khỏe bản thân. Đến khi giao mùa, tôi thường xuyên có những đợt ho tái đi tái lại, cổ họng ngứa rát, khó chịu, có những lúc còn thấy khàn đặc, nói không thành tiếng.

Có hôm tôi phải nghỉ làm. Nằm chơ vơ trong căn phòng trọ với bốn bức tường. Đó là lúc tôi nhận ra: Thử thách lớn nhất khi một thân một mình trên thành phố chính là sự cô đơn!

Khi không còn đối diện với áp lực deadline, chỉ nằm một chỗ để dưỡng bệnh, tôi chợt nhận ra thành phố này rất rộng lớn, rất đông người, song lại đầy sự cô đơn. Nhất là những khi đau ốm, không có người thân bên cạnh chăm sóc, người ta càng dễ thấm thía cái sự cô quạnh của mình. 

Đã có lúc, tôi thoáng nghĩ, sao mình phải chịu đựng điều này, hay mặc kệ tất cả để về quê sống với gia đình. Nhưng chỉ năm phút sau, tôi lại nghĩ như vậy chẳng khác gì thừa nhận thất bại của bản thân, hoài bão lên thành phố lập nghiệp, tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn chẳng lẽ cứ thế bị vứt vào sọt rác. Tôi đã vật lộn như thế suốt cả đêm dài.

Nhưng sáng hôm sau, khi đi làm, tôi đã nhận được một món quà lớn, lớn đến mức tôi nhận ra, thành phố rộng lớn này đã và đang tử tế với tôi nhiều lắm. 

Đó là một hộp viên ngậm ho bổ phế Bảo Thanh, do Hạnh - một đồng nghiệp làm cùng công ty - tặng tôi. Cô ấy giống tôi, cũng một thân một mình trong thành phố này. Vậy nên, cô đồng cảm với tôi sâu sắc. Cuộc sống thật chẳng dễ dàng với những người xa xứ, sự cô đơn đôi khi còn tồi tệ hơn nhiều so với áp lực tài chính.

Hạnh (ngồi hàng đầu tiên) là cô bạn vô cùng dễ thương và ấm áp

Tôi nhận hộp thuốc của cô, cho một viên Bảo Thanh vào miệng. Vị ngọt nhẹ, thơm thơm mùi dược liệu cùng hương bạc hà the mát cứ thế lan tỏa khiến họng tôi dễ chịu hẳn. Từ đó, những cơn ho cũng thưa dần. 

Đối với Hạnh, có lẽ đó chỉ là chút quan tâm vụn vặt, nhưng với tôi, đó lại là một trong những ký ức tốt đẹp và ấm tình người, thêm động lực cho tôi tiếp tục bám trụ ở thành phố này. 

Sau đó, vì lý do cá nhân, tôi chuyển làm đến một doanh nghiệp khác. Tôi không còn liên hệ với Hạnh nữa. Đổi lại, tôi học theo thói quen của cô - tặng thuốc ho bổ phế Bảo Thanh cho những ai đang bị ho, rát họng, khản tiếng… mà không ai chăm sóc.

Bởi đó là cách mà chúng tôi - những người con xa xứ, một thân một mình bám trụ thành phố - có thể  lan tỏa tình yêu thương, sự quan tâm và động viên đến cho nhau.

 

Bình chọn
0
Xếp thứ 146
Bình chọn